Hãy yêu nhau đi bên đời nguy khốn

  • T2, 11/09/2017 - 12:15
  • admin

“Hãy yêu nhau đi bên đời nguy khốn  …” *

Ngày Lễ Tình Nhân lại đến, những quà tặng Valentine, những hộp chocolate xinh xắn ngọt ngào, những đóa hoa hồng đỏ thắm lại được bày bán khắp đường phố … Không khí lãng mạn chào đón ngày Valentine khiến cho trái tim những người đang yêu càng trở nên rộn ràng. Ngược lại, với nhiều người, đặc biệt là các bạn trẻ đang sống cô đơn hay chưa “có đôi, có cặp” thì ngày Valentine lại trở thành nỗi ám ảnh nặng nề. Cứ như niềm vui hạnh phúc của người khác là luồng sáng vô tình chiếu rọi vào góc khuất cô đơn của trái tim mình vậy.

Trong sách Hạt Giống Tâm Hồn có câu chuyện như sau:

Một người mẹ có cậu con trai rất ngoan, nhưng tính tình lại trầm lặng và nhút nhát. Nhưng trong dịp lễ Valentine sắp đến, cậu lại bày tỏ với mẹ ý định muốn làm thiệp Valentine để tặng tất cả bạn bè trong lớp. Trái tim người mẹ thắt lại. Bà cầu mong con trai mình đừng thực hiện ý định đó vì bà biết bản tính nhút nhát đã khiến nó phải tách biệt với những cuộc vui với bạn bè. Tuy vậy, bà vẫn giúp con mua giấy, keo, bút chì màu và tối nào cậu con trai cũng cặm cụi làm cho đủ 40 cái thiệp, tương ứng với sỉ số học sinh trong lớp học của cậu.

Ngày Valentine đến, cậu con trai cẩn thận xếp tất cả các thiệp vào cặp và đi đến trường. Nhìn thấy dáng vẻ háo hức của cậu con trai, bà mẹ cảm thấy chạnh lòng vì nghĩ rằng nó sẽ chẳng nhận được nhiều thiệp, và có thể chẳng có tấm nào từ bạn bè. Vì thế, bà quyết định làm món bánh quy mà cậu con trai mình rất thích để giúp cậu xoa dịu nỗi thất vọng không thể tránh khỏi.

 “ Có qua có lại mới toại lòng nhau” hay  “ Bánh Ú cho đi, bánh Quy cho lại” là triết lý sống rất phổ biến trong não trạng con người. Khi trao ban điều gì, chúng ta thường rất quan tâm đến việc mình sẽ lãnh nhận xứng đáng với những gì mình đã cho đi hay không ? Bà mẹ lo buồn vì bà dự cảm rằng với mối quan hệ bạn bè quá ít oi và khép kín thì tấm lòng và sự chịu khó của con trai bà sẽ không được những đứa trẻ khác đáp trả nhiệt tình và xứng đáng. Nghĩa là bọn trẻ sẽ không tặng lại thiệp cho cậu bé. Và dự cảm của bà hoàn toàn đúng: Cậu bé vào nhà với đôi bàn tay trống không, cậu không hề nhận được một cái thiệp nào . Bà mẹ đã rất đau lòng và cảm thấy đứa con trai của mình là kẻ bất hạnh. Đó cũng là nỗi bất hạnh chung của chúng ta khi chúng ta quá quan tâm đến những gì mình muốn nhận được .

Tuy nhiên, điều bà mẹ không thể ngờ đó cậu con trai của bà cũng bước vào nhà với một gương mặt ngời ngời hạnh phúc. Tuy luôn miệng nói rằng: “Không một ai cả, không một ai cả”, nhưng cậu không bận tâm đến việc không một ai tặng thiệp cho cậu nhưng điều cậu quan tâm đó là cậu đã tặng thiệp không thiếu một ai cả. Chính vì không quá bận tâm đến những điều mình nhận, nhưng chỉ quan tâm đến những gì mình cho đi khiến cậu bé được bình an và hạnh phúc.

Câu chuyện trên không có ý khuyên các bạn trẻ nên yêu đơn phương cho bằng nên hiểu rằng, không chỉ có tình yêu đôi lứa mới mang lại hạnh phúc, mới làm cho con người cảm thấy yêu và được yêu. Nếu biết mở rộng trái tim, biết sống chan hòa yêu thương với mọi người, biết cho đi thì cuộc sống của mình sẽ là chuỗi ngày Lễ Tình Nhân ngọt ngào nối tiếp nhau.

Lạy Chúa! Từ ngàn xưa Chúa đã yêu thương con người , bất chấp bao lầm lỡ, ngã sa, phản bội của tạo vật mọn hèn này. Giờ đây, trong phép Thánh Thể, Chúa vẫn tiếp tục hiện diện, chờ đợi trong yêu thương cho dù loài người lạnh nhạt, quay lưng. Ngài là mẫu gương về một tình yêu không điều kiện, không mệt mỏi. Ngài chỉ biết cho và vẫn kiên tâm chờ đợi cho dù chúng con có đáp trả như thế nào. Xin ban cho chúng con một quả tim rộng mở, độ lượng để vẫn cảm thấy bình an, hạnh phúc và tiếp tục yêu thương con người cho dẫu cuộc sống này có mang lại cho chúng con quá nhiều muộn phiền và thất vọng.

Điền Phương Thảo

*Hãy yêu nhau đi – Trịnh Công Sơn